Chị Trần Phương Thảo yêu thương để thành công

THƯƠNG EM

Chỉ có thể biết nói từ đó
Ong chúa ngày hôm nay check in 3 tỉnh 3 miền khác nhau
Vậy mà thấy E báo cáo gửi hình cho chị vẫn tươi rói ….

Sáng sớm đưa e ra sân bay lúc 4h nhìn thấy e nằm dựa vào c ngủ ở ghế chờ sân bay mà thương …. chỉ biết nói từ thương.
Cái dáng ngủ không biết trời đâu đất đâu nữa. Cho chừa cái tội đêm ngủ thấp thỏm còn lo làm việc cơ. Ngủ với em mấy đêm mà thấy thương em, em làm việc với quá nhiều bộ phận thiết kế một chút, phòng lab một chút, rồi lo gom bơ. 2h sáng mình đã ngủ được mấy giấc, em vẫn trăn trở qua lại lo nốt việc. 6h sáng hắn chợp mắt được một chút lại đã dậy lo tiếp việc ngày hôm sau.
Đến bữa ăn, em ăn không được nhiều vì còn mọi người chúc tụng. Không ép em ăn thì đêm đến em bị đói dù đến bữa là có ăn tiệc.

Hết giờ tiếp khách em tranh thủ training cho nhân viên, sắp xếp công việc cho chi nhánh. Và thậm chí lo đời sống nhân viên từng tí một. Lo từ chỗ ăn, chỗ ở lo đến cái máy giặt, cái bếp. Người nhỏ nhỏ mà sao khỏe lo việc vậy

Đi công tác mấy ngày ăn tiệc nhiều mà em không thấy ngon. Em muốn bay ngay về Đà Lạt để được ăn rau và để giải phóng ngay sản lượng rau thừa của bà con. Ngồi bàn tiệc mà hắn bần thần ước “gía như em đem được hết rau Đà Lạt đi các vùng để bán, rau trong kia của dân bị ép giá quá trời, rau ngoài này họ bán giá cao ngất luôn, làm nông khổ quá chị ạ”.
Đồng hành với nhau bao lần. Nhưng chứng kiến em cười tươi và ít lo toan nhất là khi em về với Vùng Nguyên Liệu. Giống như cá gặp nước vậy. Được đến và động viên bà con, chỉ cho bà con cách làm nông nghiệp hiệu quả, chỉ cho bà con cách phát triển để thoát nghèo dường như là em cảm thấy an tâm. Nơi những vùng đất nghèo đó người nông dân chỉ có cây lúa trồng quanh năm. Em đã đem dự án, đem hạt giống đến và hướng dẫn nông dân làm. Và em bao tiêu sản phẩm đầu ra cho nông dân.
Mỗi con người sinh ra đều có một Sứ Mệnh cho đời. Và em như có Sứ Mệnh gắn kèm với người nông dân Nghèo. Ở đâu có rau ế lại nhờ Mao Tranbán, ở đâu có dân nghèo thì em có mặt.

Sáng sớm nay còn ở Hà Nội, rồi e vào Nha Trang dự Hội nghị Vé máy bay rồi lại về luôn trong ngày về Đà Lạt
E đi đâu xa là chị lo lắng, nên luôn bên e k rời nửa bước trên mọi nẻo đường
Vì …
Chẳng phải vì gì cả mà vì c thấy đó là việc mình phải làm cho em, cho xã hội.
Vừa rồi suýt nữa em bị biến mất . Tự hứa từ nay chị sẽ ra luôn sân bay đón em không để em tự đi.
Ong Chúa à. Em bớt lo toan đi. Hãy cười thật tươi và thanh thản nhé. Đừng lo nhiều quá không là sinh nhiều vết nhăn. Ngoài nông dân nghèo em còn phải lo cho hơn 500 đại lí, rồi còn hàng trăm công nhân viên trong công ty nữa.
Mọi người đều yêu và đồng hành với công việc thiện nguyện em đang làm. Em không hề cô đơn em ạ.
Nhớ đến bài hát : Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng gian khổ sẽ dành phần ai … còn e đảm đương hết việc để rồi trăn trở suy tư

Bài chia sẻ của chị

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *