Duyên …

Cái duyên đưa tôi đến với Trần Mao

Tôi là Trần Phương Thảo 33 tuổi. Cái tuổi lẽ ra tất cả đã đủ đầy. Nhiều người kém tuổi tôi đã rất thành công. Còn tôi chả có gì ngoài 3 cục vàng tổng khoảng 85kg.

Duyên ...

Gặp em Mao Trần vào một ngày tôi khá mệt mỏi. Tôi thấy cô gái này sao lạ quá. Thật thà quá đỗi, thật đến nhiều khi bị bắt nạt cũng kệ, bước qua thôi chứ không đấu đá làm chi. Kể tội người này thì nhiều lắm.

Ngày bé cô ấy dám lấy trộm gạo của cha mẹ, mang dấu trong bụi rơm rồi chỉ điểm cho người hành khất ra lấy.
Bố mẹ nghèo đi học với cái bụng đói cũng cam lòng để nhường cơm cho em ăn.
Nhìn cha chặt cây cam khi mất mùa mà hắn đứng khóc ngon lành.

Có lẽ chất nông dân ngấm máu của hắn.

Cái tôi cảm nhận ở cô gái này nhiều nhất là một chút tâm tình mà tôi đang thiếu. Cô ấy giờ đây đã có đủ tất cả, từ hai bàn tay trắng giờ đã có nhà, có xe, sự nghiệp riêng …

Duyên ...

Nhưng không quên thủa cơ hàn mà vẫn yêu thương một cách chân thành đối với người khó khăn hơn mình.
Cái tôi cảm phục cô gái này nhiều nhất là sự cố gắng đến tận cùng trong gian khó.

Dù khó đến mấy cô gái nhỏ đó chưa hề lùi bước và vẫn làm ngày làm đêm.
Có những đêm hai chị em ngồi chat đến gần sáng vì hắn ngồi làm một mình hắn sợ ma. 4h sáng giục đi ngủ đi, ngắt một lúc 7h sáng kêu em dậy rồi nè, em ngủ gật một lúc. Ta đến chịu mi.

Cái cô gái này làm tôi khóc là khi tôi đau cô ấy tự đi tìm lá thuốc, tự tay phơi xao và gửi cho tôi. Sợ chị lại tái phát bệnh, đau là không chăm được cháu.

Cám ơn em, cô gái nhỏ.

Có em chị có thêm ý thức về cuộc sống tươi đẹp, có em giúp chị ý thức trân trọng bản thân. Có em biết đặt mục tiêu riêng để phấn đấu và chị biết yêu nhiều hơn với những người khó khăn hơn mình. Chị nghĩ có hàng nghìn chị em cũng giống như chị.

Đang cảm thấy tình cảm yêu mến gần hơn giữa những người xa lạ. Những vòng tay ôm chặt, những tình cảm đoàn kết, yêu mến của chị em ong dù cho chưa hề gặp mặt.

Sự động viên kịp thời.

Với những ong còn đang không may mắn gặp khó khăn. Yêu sao môi trường làm việc mà không có sự bon chen, xâm lấn địa bàn.

Yêu sao khi ta kinh doanh nhưng không phải đấu đá tranh cướp. Yêu sao khi ta kinh doanh như ta nhường nhịn, đoàn kết với nhau. Tham, sân, si được gì. Cởi bỏ xuống cho lòng nhẹ nhàng. Cuộc sống này ngắn, yêu thương thôi còn chưa đủ mà.
Vậy đó người với người chỉ cần vậy thôi đúng không. Nó nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng chia sẻ. Đâu chỉ là bởi phải cho nhau tiền, cho nhau bạc, đâu chỉ là sự giàu có sang chảnh. Tôi quý cô gái này bởi sự chân chất hiện hữu

Chuẩn bị hết năm 2017, với bao công việc bộn bề và cả chương trình từ thiện tại Hà Giang, nhiệt độ hiện tại còn có 3oC. Chúng tôi lại chờ đón ngày đó, cùng nhau làm những công việc mình yêu thích.

Cùng nhau chia sẻ với người khó khăn hơn. Cái tính 2 chị em cũng kì, ai muốn hơn thì kệ, ai muốn giỏi thì kệ. Mình làm việc của mình. Ngoài kia, trong tiết trời giá lạnh còn nhiều người cần sưởi ấm lắm lắm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *