Đang lim dim mới tập thiền xong
Thấy tin nhắn ting ting liên tục
Mở ra thấy hình hắn cúng văn phòng CN Hà Nội
Trông ra dáng ghê mặc dù đang dị ứng với tin nhắn facebook nhưng vẫn cố bấm kĩ xem và lưu hình lại
Nhớ ngày nào mình bán khoai lang ế đủ thứ
Mình gửi ra bao nhiêu hắn nhận bán dùm bấy nhiêu mấy phi vụ cùng chị bán đồ ế không 1 nghìn xu chi phí , công bốc vác ship hàng càng không tính đến
Xong mấy phi vụ
Hắn gọi vào nói 1 câu : Chị Mao e đi theo chị hịc bán gì em bán nấy, chị làm gì em làm nấy . Câu này là câu mà mình thấy happy nhất xưa giờ vì có đứa đam mê những việc ngớ ngẩn như mình
Mình nghĩ hắn học Địa chính thì đã sao ?
Chỉ cần 2 chữ đam mê là đủ.
Vì hắn nói thế nên mình mới an tâm mở đường cho nông sản Đà Lạt ra Hà Nội , rồi đến sản phẩm thiên nhiên và rất nhiều sản phẩm tâm huyết cứ thế mà ra đời
Mình quyết định mở chi nhánh VĂN PHÒNG HÀ NỘI
Chị thì ăn rồi gửi đồ ế ra cho hắn bán ( được dân tin tưởng quý nên mới gửi , chất đầy nhà đầy cửa và bao nhiêu hắn cũng đảm nhận
Niềm đam mê đi bán rau cứ thế ngày này qua tháng khác
Hắn làm giám đốc kiêm xe thồ bốc vác ở VP CN Hà Nội
Đi thuê đi mướn nhà mọi thứ hắn tự lo hết tất cả khi đó mình chỉ biết ngắm mọi thứ từ xa
Từ đó đến giờ mấy mươi năm rồi nhỉ? Ngày nào 2 chị em cũng trao đổi công việc vĩ đại của mình : bán rau
Ngày nào cũng nói không chán cả bao nhiêu năm nay : bán rau
2 chị em nói hướng đi, tương lai khi đó cũng mơ về nơi xa lắm…. nói chung 2 chị em nói quá nhiều về mơ ước khát vọng đi bán rau chính thống của mình
Sau 6 tháng hoạt động lỗ , chị gọi hắn : Tiếp tục chứ em ?
Hắn bảo : Tiếp tục
Vẫn cứ cực nhọc và bù lỗ …
Sau 1 năm hoạt động chị lại sốt sắng hỏi : Tiếp tục chứ em ?
Hắn bảo : Như trên không thay đổi
Hình như còn lỗ kéo dài hơn nữa phải không nhỉ c quên mất rồi
Đó là những ngày tháng “hàng cứ ra đi không bao giờ tiền trở lại ” vì chi phí mặt bằng hồi đó được coi là khoản lớn mặc dù nó k nhiều
Chị động viên : em yên tâm tiền vé máy bay c thoải mái bù, chia sẻ rất vui vẻ năng lượng tràn trề trên thua lỗ
Và cứ thế con đường vẫn cứ chông gai nhưng với 2 chị em không hề chông chênh
Hai chị em cứ thế động viên nhau tiếp tục cố gắng
Và Những ngày tháng đó là những ngày tháng 2 chị em hắn làm công cốc và hắn không 1 lời than vãn
Vậy mà vẫn làm việc vẫn tìm tòi và vẫn đam mê chở đủ thứ ế từ Đà Lạt ra chất đầy cổng nhà thuê bán được đồng nào thì bán không bán được thì hắn mang đi cho khắp làng xóm phố phường chùa chiền ….
Còn dài lắm ân tình chị em mấy mươi năm và như là kiếp trước 2 chị em mình đã đi trồng rau cùng nhau vậy viết được mấy quyển sách chứ k ít ….
Đang mệt nên não tê liệt k nhớ được trong hàng vạn chuyện trên con đường đi đến hôm nay của 2 chị em nó nữa
…. còn cả nữa
Hắn chắc trẻ minh mẫn nên nhớ nhiều hơn, cơ bản hắn đang ” ế ” nên M mong kiếm được người dám chia 2 tỷ nợ giống như hắn vẫn tìm không (vụ này còn ế dài nha chú )
Hôm sau viết tiếp Mao đi nghỉ đã
Hoa sen đẹp quá ngắm nó chị đã thấy an nhiên