Vẫn là em …

VẪN LÀ EM …

Mấy ngày nay lo cho các sự kiện Đào tạo và gặp mặt nhà ong 2 miền Nam – Bắc.

Em gầy đi mà vẫn lo lắng cho các ong mọi thứ.

Đêm 1h sáng có ong nhắn tin không có tiền đi xuống Hà Nội học, em ở Tây Bắc xa xôi mới gom tiền chữa bệnh cho anh trai hết tiền rồi, cũng ko có váy tím ngoài áo tím nhà ong….

Chị Thảo - Đại lý tỉnh Hải Phòng
Chị Thảo – Đại lý tỉnh Hải Phòng

Em trăn trở …3h sáng nhắn cho tôi.

Sáng mai ra thấy tin nhắn của em nói “chị ơi không được nói với ai nha, em lại chuyển khoản cho bạn ấy tiền đi học” và còn nói sẽ mang váy tím của mình cho ong nhờ tôi qua văn phòng HN lấy váy cho bạn ấy. Vì em ra đó đang bận không mang kịp để em ấy lại lấy sợ ngại.

Đó là em, chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân chỉ lo nghĩ cho người khác. Lo từ cái nhỏ nhất mà đừng trên nỗi khổ của người ta mà lo. Ngẫm nghĩ cũng thấy thật buồn cười bởi đôi khi em chịu thua thiệt chỉ là muốn bán hộ dân những luống rau ế, không muốn những cây rau #là_mồ_hôi_nước_mắt_của_nông_dân phải bỏ đi một cách hoang phí. Rồi trong nhà ong, có những chị em là mẹ đơn thân khó khăn đang không tìm ra con đường đi, không tìm được công việc phù hợp tạo thu nhập ổn định để nuôi con => em lại dành thời gian nói chuyện động viên nhiều hơn. Trong đó có tôi.

Nhìn em làm việc ai ai cũng cảm thán “Sao em lại có thể làm việc không biết mệt mỏi và tràn đầy năng lượng vậy?” em chỉ cười. Nhiều lúc bữa trưa cũng qua đi khi có vài trái ổi trái bơ cho qua bữa vì em còn mãi làm quá, có những bộ phận trong công ty thường xuyên tăng ca làm việc cùng em cũng đã thành thói quen rồi.

Nhất là những vụ hỗ trợ bán dưa ế, cải, cà rốt ế, vải ế … thì thôi rồi. Cả công ty cùng nhau làm vẫn nhe răng cười, mệt đấy, vất vả đấy. Nhưng dường như đồng lòng vì chung lòng giúp đỡ người nông dân bớt bị thiệt thòi.

Chị Trần Mao
Chị Trần Mao

Bao nhiêu chuyến công tác đi vùng nguyên liệu cùng em, cực khổ vất vả thế nào em vẫn luôn tươi cười lạc quan. Lúc em ôm tôi ngủ say là lúc nhìn thấy em thương lắm , thánh thiện chừng nào , gác chân lên người tôi mới chịu. Và nửa đêm còn kêu chị ơi đưa em đi … Hắn sợ ma..

Đi làm với nông dân thì được em mà làm ăn với thương nhân chị lo lắm. Cái gì cũng nghe người ta nói và tưởng thật, có nghĩ sao nói vậy thật sự là đi đâu đó tôi rất lo lắng. Bên cạnh em luôn có Hào, may mắn là vậy. Không có Hào thì tôi sẽ lo lắng lắm. Có lần ra đến sân bay, em tranh thủ ngủ thêm vài phút trong mệt mỏi. Nhìn em nằm co ro trên ghế chờ, bất giác tôi cười không nghĩ rằng cô giám đốc với hàng nghìn đại lí bán hàng. Có hơn 100 phòng vé máy bay ở các tỉnh. Lại đơn sơ đến vậy. Em mộc mạc, đơn giản như đồng hoa Lavender Tím tỏa hương dịu nhẹ mà hết sức lôi cuốn. Phải em lôi cuốn mọi người bằng sự chân thành, chân thực.

Bây giờ tôi đọc tin nhắn em nói chị ơi tuyệt đối không được nói ai vì em gửi đầm chị mang đưa bạn ấy. Hôm ra đó em bận lắm chắc không mang kịp.Tôi rơi nước mắt.

Lúc nào em cũng bận rất bận nhưng ai thế nào ra sao em đều hiểu, nhưng mấy ai hiểu dc nỗi lòng của em .

Cố lên em gái nhỏ, không phải ai cũng hiểu hết công việc em làm. Nhưng hàng nghìn chị em nhà ong luôn đồng lòng cùng em. Luôn tin tưởng em và cùng em thực hiện những sứ mệnh em đang chọn.

Nguồn: Facebook Trần phương Thảo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *