Người con gái em yêu, rất yêu, cực yêu mặc dù chị hơn em nhiều tuổi.
Kệ chứ, tình yêu không phân biệt tuổi tác mà.
Có lẽ ngoài kia bao nhiêu người cũng như em. Mục đích đầu tiên khi “tiếp cận” chị là vì TIỀN – MUỐN CÓ TIỀN – THẬT NHIỀU NHIỀU TIỀN.
Trần Mao – Người con gái hơn một năm nay em theo đuổi – em đam mê – em nghiện ngập.
Vì chị, bao nhiêu đêm em không ngủ, vì chị em liều lĩnh làm những việc em chưa từng nghĩ mình sẽ làm.
Vì ham mê chị Mao, em dồn mấy tháng lương – có lẽ nhiều người sẽ bảo em “dại gái” (những đồng lương viên chức ít ỏi) để mang chị về nhà với mình.
Em nghiện chị Mao đến nỗi ở trong nhà không đâu là không có hình ảnh, bóng dáng chị. Từ nhà vệ sinh, phòng ngủ, đầu giường, tủ lạnh, tủ quần áo, cốp xe máy…đâu đâu cũng có chị Trần Mao.
Mẹ là người đã từng cấm cản khi thấy em dành quá nhiều tình cảm cho người chị, vì gặp chị là em phải ôm điện thoại quá nhiều, rảnh lúc nào là vớ lấy cái điện thoại. Ăn – ngủ – học hành…thậm chí đi vệ sinh cũng Mao Mao.
– Vì yêu chị Mao em bị bạn bè blook fb, bỏ theo dõi…ahiiiii.
– Vì yêu chị Mao, em liều lĩnh vay hẳn 2 chục củ để rước chị Mao về đầy nhà…
Chỉ vì yêu – tình yêu không có lỗi đúng k ạ.
– Em vui, em hạnh phúc khi có nhiều người biết đến chị, khi có nhiều người mê chị.
– Em ngóng chờ từng phản hồi về chị. Cảm xúc vui buồn lên xuống khi đón nhận từng lời nhận xét về chị Mao.
– Từ lúc yêu chị, em chẳng biết ốm là gì luôn (vì sử dụng chị Mao hàng ngày).
Bạn bè có đứa bỏ theo dõi fb, có người nói này nói kia. Nhưng “dùng” chị Mao xong lại quay lại cảm ơn em, có người khỏi xoang vì chị Mao, có người đỡ đau dạ dày, có người khỏi ê buốt răng, có người tóc hết rụng, có nhiều người khoẻ đẹp hơn, có người lại nghiện chị ấy sắp hơn cả em ý.
Cảm xúc vỡ oà khi em có trọn 2 ngày cuối tuần để được gặp chị, được ôm người con gái em yêu thương vào lòng, thật chặt, thật chặt…
Ở bên và tiếp xúc với chị em càng quý mến chị hơn. Và ngày hôm nay em càng cảm phục chị. Một giám đốc quá đỗi giản dị và chân thành.
Chị lo cho các ong ăn trưa không đủ no, trong khi đó mình đi công việc không kịp ăn gì. Có thời gian rảnh xíu buổi trưa lại đi mua đồ cho “ong con”. Cứ nghĩ chị ra Hà Nội mua đồ làm quà cho 2 nhóc nhà chị. Nhưng không, qua buổi học off, chị nhớ từng đứa con của các ong, đi mua đồ cho từng ấy đứa trẻ….ngưỡng mộ và cảm phục chị. Sao chị lại đầy tâm, đầy tình cảm dành cho mọi người đến vậy ạ. Đứng bên chị em thấy mình thật nhỏ bé…
Ở bên chị, bên nhà ong, thấy mọi người đoàn kết gắn bó, lúc nào cũng yêu thương nhau.
Lúc chia tay, chẳng ai muốn về, ai cũng bịn rịn,nước mắt ở đâu mà nhiều thế.
Em thấy tự hào và hạnh phúc vì mình cũng đã và đang là một con ong chăm chỉ đem mật ngọt cho đời. Và em biết nhiều chị cũng như thế.
Em đã đang đem nhiều Trần Mao đến với nhiều người hơn. Đem sức khoẻ và hạnh phúc đến với em – gia đình – bạn bè..,và mọi người ngoài kia nữa.
Còn nhiều điều muốn viết về chị lắm ý…nhưng viết thôi chưa đủ đúng k ạ? Em sẽ cố gắng nhiều nhiều nhiều hơn nữa. Nhất định một ngày không xa em sẽ xông thẳng đến ngôi nhà màu tím để gặp chị, ôm chị nhiều hơn, sẽ ăn vạ ở đó dài dài cho bõ nhớ thương.
P/s: Yêu thương nhà ong của em nghìn tỷ tỷ tỷ lần. Nhất định sẽ gắn bó với nhà ong đến lúc mắt mờ, chân chậm, răng lung lay, đầu nhiều thứ tóc.
Nguồn: Facebook Nguyễn Thị Liên